CHO EM BUỒN THÊM CHÚT NỮA



Hồi mới chia tay. mọi người an ủi “Không sao đâu mà”, “Sẽ ổn thôi”, “Từ bỏ thói quen thôi”. Sẽ thật dễ dàng khi động viên một kẻ thất tình nhưng thật khó khăn khi kẻ đó phải giả bộ mạnh mẽ, lý trí một cách tàn nhẫn. Em gồng mình che đi sự yếu đuối đang gào thét sâu bên trong. Bặm môi, gằn từng cơn để nuốt đi tiếng nấc.

Anh nói chia tay vào một ngày ảm đạm. Em bần thần, nhìn anh, nhìn ly café sóng sánh, đá chưa kịp tan. Em cố bình tĩnh, gằn giọng che đi mớ cảm xúc hỗn tạp để đổi lấy lý do “Chúng ta không còn điểm chung nữa, mọi thứ lệch nhịp”. Anh rời quán, không ngoái lại nhìn em. Hôm đó, trời đổ mưa.

Anh tàn nhẫn, rời đi chẳng để lại gì, mẩu “xin lỗi” cũng không. Đôi khi em tự bật cười với suy nghĩ  ích kỉ. Liệu ngày đó, anh buông câu “xin lỗi” thì em có nói anh là “đồ tồi” không?

Chia tay, em tìm đủ lý do để quên. Anh không xứng đáng, Em sẽ tìm được người tốt hơn, rất nhiều và rất nhiều. Những lý do vụn vặt để khỏa lấp cho cái tôi đang mất tầm kiểm soát, là cái vỏ bọc che dấu yếu đuối đang ẩn dật bên trong. Em cố chấp cho cái suy nghĩ “bị thất tình”, đáng lẽ ra người chấm dứt cho mối tình là em mới đúng vì trong chuyện tình này, anh yêu em nhiều hơn. Ngây ngô quá không, khi đong đếm tình cảm của nhau.

Ngày qua ngày, em chống chếnh với hàng ngàn lý do để quên nhưng càng cố kìm nén, vết thương như càng sâu thêm. Nỗi nhớ cứ dai dẳng chẳng thể buông. Em không còn giận anh nhưng vẫn nhói đau khi đâu đó có người nhắc tên anh.

Mình không gặp nhau, không liên lạc với nhau đã một thời gian dài, anh đã vẹn tròn bên một nửa thương yêu, em vẫn chơi vơi một mảng màu xưa cũ.

Hôm nay, mình em, quán xưa, nơi mình hẹn hò đầu tiên, nơi anh nắm tay em, nơi em gật đầu cùng anh đi tiếp quãng đường sau này. Em lại nhớ anh đến cồn cào, chẳng thể cố gắng mạnh mẽ, em bỏ mặc cho cảm xúc mình trôi tuột một cách không kiểm soát. Em để nó rơi tự do, lang thang, nhảy nhót ở bất kỳ nơi nào nó muốn. Em buông thả để biết mình vẫn còn yêu thương, vẫn còn nhớ thương.

Mưa sao chẳng gột hết những nhớ nhung mùa cũ, lăn tăn mãi chẳng thể quên.

Nắng tháng tư không xua hẳn đám mây mù ảm đạm. Không phải không đủ rực rỡ, mà chính em muốn mây mờ ở lại, muốn buồn thêm chút nữa…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến