NHỚ BIỂN
Nghe
bão về, má bần thần trước ngõ
Thuyền
anh theo, đánh cá vẫn chưa về
Má
tới lui, bữa cơm chiều nguội ngắt
Nước
mắt dài, má khóc gọi tên ba
Ông
thương nó, ra biển xa phù hộ
Đặng
con về, má con ngày hai bữa
Cơm
canh lạt, không mong mỏi giàu sang.
Bão
tan rồi, anh về thêm rắn rỏi
Ôm
vai gầy, con trai má giỏi không?
Má
chân run, tóc thêm phần sợi bạc
Chấm
đồi mồi, nếp chân chim khóe mắt
Hết
chuyến này, thôi theo đoàn đánh cá
Về
với má, rau canh ngày hai bữa
Má
thắt lòng, mỗi bận bão ghé ngang.
Anh
thở dài, là con trai làng biển
Thuyền
đánh cá, linh hồn anh ở đó
Phải
giã từ, hồn anh còn một nửa
Mà
ra khơi, bỏ mặc má một mình
Anh thương má, nhìn đoàn thuyền
lướt sóng
Mắt
cay xè, khép lại thời trai trẻ
Sóng
xô bờ, nhìn ước vọng xa khơi.
Anh
bần thần, mấy hôm rày nhớ biển
Nhớ
hoàng hôn, đỏ rực phía trời xa
Nhớ
mùi sóng, khoang thuyền ăm ắp cá
Cả
tiếng hò, mỗi khi thuyền cập bến
Dân
làng chài, ai nấy đều tươi vui
Anh
nhớ biển, như trời khô hạn hán
Nhận xét
Đăng nhận xét